Tất cả những nội dung trao đổi trong nhóm chỉ xoay quanh chủ đề phở, có những ngày có tới 3 - 400 bài viết từ giới thiệu quán phở ngon, khoe bát phở mình tự nấu cho đến hỏi địa chỉ ăn phở ở đâu ngon, hỏi nơi nào bán phở bánh to, thậm chí làm thơ về phở… chờ admin phê duyệt. Lạ nỗi, những người tham gia không vì thế mà ngán phở, ngược lại họ rất hào hứng với chủ đề hấp dẫn này.
Tôi cũng là một người mê phở nên đôi khi cũng tìm kiếm từ khóa "phở" và nhờ thế đã trở thành thành viên của nhóm "Nghiện phở".
40 năm đã trôi qua, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cặp lồng phở gà với ít thịt lườn gà trắng, không hành, không rau thơm mà bố mua cho tôi khi bị ốm. Phở khi đó là món ăn đặc biệt với nhiều người lứa tuổi chúng tôi, tức là món chỉ được ăn khi ốm và đôi khi mong ốm để được ăn phở.
Đây, ai đó cứ thử đọc những dòng này của nhà văn Vũ Bằng trong " Miếng ngon Hà Nội" vào lúc bụng đang sôi lên vì đói mà thời tiết lại lạnh thế này xem có muốn chạy ngay ra phố sà vào một quán phở hay một xe phở gánh ven đường để vừa ăn vừa hít hà không :
"Cứ nhìn bát phở không thôi cũng thú. Một nhúm bánh phở, một ít hành hoa thái nhỏ, điểm mấy ngọn rau xanh thơm biêng biếc; mấy nhát gừng màu vàng thái mướt như tơ; mấy miếng ớt mỏng vừa đỏ màu hoa hiên vừa đỏ sẫm như hoa lựu…
Nước dùng nóng lắm đấy, nóng bỏng rẫy lên, nhưng ăn phở có như thế mới ngon. Thịt thì mềm, bánh thì dẻo, thỉnh thoảng lại thấy cay cái cay của gừng, cay cái cay của hạt tiêu, cay cái cay của ớt; thỉnh thoảng lại thấy thơm nhè nhẹ cái thơm của hành hoa, thơm hăng hắc cái thơm của rau thơm, thơm dìu dịu cái thơm của thịt bò tươi và mềm… rồi thì hòa hợp tất cả những vị đó lại, nước dùng ngọt cứ lừ đi, ngọt một cách hiền lành, êm dịu, ngọt một cách thành thực, thiên nhiên, không có chất gì là hóa học…".
Quay trở lại với câu chuyện của nhóm "Nghiện phở", người sáng lập nhóm có nick name Nguyễn Ngọc Mẫn đưa ra nội quy nhóm rất đơn giản :
"- Hãy tử tế và lịch sự.
- Không dùng ngôn từ gây hiềm khích hay bắt nạt. Ăn phở thôi, đừng quan trọng hóa vấn đề.
- Ko up món khác ngoài phở. Nếu muốn up mời sang group khác."
Và vì thế, phở là món chiếm vị trí độc tôn trong group này, không thể bàn sang bún thang hay miến lươn. Nhưng không bởi vậy mà phở trở nên tẻ nhạt, nhàm chán, chỉ riêng phở bò cũng đã có các chủ đề phở tái, phở chín, phở nạm, phở gầu hay sốt vang…Phở gà cũng phong phú với phở đùi, phở lưng, phở cánh, phở da, phở phao…
Một tài khoản có tên Ah Ng đăng hình ảnh một góc quán phở với lời chia sẻ: "Quê hương chào đón người con xa quê 1 tô phở nóng trong mùa đông giá lạnh. Yêu Hà Nội của tôi. Đố các bác là em ở đâu đây?". Câu hỏi tưởng như rất khó trả lời này lại nhận được nhiều lời đáp của những thực khách quen thuộc của quán khiến Ah Ng cảm động: " Cảm ơn các bác like và comment. Chúc mọi người mùa giáng sinh an lành ấm áp nhé, và đón một mùa xuân đoàn viên. Em lại sắp phải xa Hà Nội thân yêu rồi ... Vội vã trở về , vội vã ra đi, chẳng thể nào qua hết từng con phố... Nhớ và yêu Hà Nội mãi mãi… Hành trang mang đi là những nỗi nhớ và cả ….mùi thơm của phở nữa đấy ạ."
Vậy đấy, vô hình trung, phở đã là một phần thân thương với những người xa quê!
Câu chuyện thú vị của một thành viên kể rằng anh ấy có một quán phở quen không phải vì phở quán đó quá xuất sắc mà đơn giản chỉ vì những kỷ niệm đẹp của anh ấy gắn với quán phở. Vì "nghiện" phở nên yêu cô gái nào anh ấy cũng đưa cô ấy đi ăn món phở ở phố cổ Hà Nội. Lâu lâu, anh lại chạy xe ra ăn phở và bồi hồi nghĩ về những câu chuyện đẹp trong ký ức.
Phở trong ký ức đôi khi lại khiến người ta nuối tiếc như chia sẻ của một người:
"Trong kí ức của tôi, combo buổi tối sẽ là: đi bộ ra bách hóa Cầu Giấy, ngắm nghía hàng hóa, rồi sau đó là đi lên dốc Cầu Giấy, ăn phở Bao. Quán phở Bao ấy chẳng bao giờ vắng khách cả, và cái món người ta hay gọi nhất là phở bò tái. Thịt luôn tươi và ngọt, nước dùng thì đậm đà. Tôi vẫn còn nhớ bát phở hồi đó là 5000đ. Cả một quãng tuổi thơ tôi gắn liền với phở Bao, cho đến giờ mỗi khi nhớ lại, hương vị của nó vẫn còn thoang thoảng đâu đây ...
Thi thoảng, tôi vẫn cố gắng đi tìm kiếm chút hy vọng. Nhưng chắc thương hiệu ấy chẳng còn nữa rồi. Giờ tôi chẳng còn thích ăn phở tái ở đâu nữa."
Những câu chuyện về phở hẳn có lẽ không bao giờ cũ, khó mà bị nhàm chán vì đã mê phở rồi, rất khó có món nào thay thế vị trí. Trời lạnh thế này, rét thế này, đôi tay ủ mãi không ấm hãy dừng chân vào quán phở, bạn sẽ thấy phở giá trị thế nào!
# Danh mục tin
# Mới nhất